Vợ của ta là quận chúa
Phan_66
"Đều! Như! Vậy!" Nàng một bên nghẹn ngào, một bên dùng sức đánh ta liên
tiếp ba quyền.
"Ta, ta hay nói giỡn…" Ta nắm chặt cổ tay tinh tế của nàng không cho lộn xộn,
miệng tiếp tục nói lời giải thích, "Chỉ là tùy tiện nói, đừng coi là thật."
Nàng không để ý đến ta, thân thể bởi vì khóc mà không ngừng run rẩy.
"Ta sai lầm rồi, Ngưng nhi." Ta đau lòng ôm nàng vào ngực, thấp giọng nói,
"Ngươi cũng biết ta không đứng đắn, chuyện gì cũng có thể lấy ra vui đùa, đừng nóng
giận..."
- 1136 -
Quận chúa để ta tùy ý ôm nàng, không có trả lời.
"Vậy, vậy..." Ta bắt đầu nói loạn lung tung, "Thành Nhược Hề ta ở đây thề,
đời này, còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa... Vô luận là bao nhiều kiếp, vĩnh viễn ta
đều hướng về một mình Tấn Ngưng, giống như trước đây từng nói, chỉ ngươi có thể
ghét bỏ ta, ta không thể ghét bỏ ngươi... Chỉ ngươi có thể chê ta buồn, còn ta không
thể chê ngươi. Còn nữa, vô luận ngươi kiếp sau đầu thai thành gì, ta cũng sẽ đầu thai
thành đó, nếu ngươi đầu thai thành Mẫu heo*, ta liền đầu thai thành Công heo*, nếu
ngươi đầu thai thành Công heo, ta sẽ đầu thai thành Mẫu heo*, không phải... Chúng ta
đầu thai thành hai Mẫu hai Công cũng không sao, dù sao chúng ta cũng yêu nhau
thôi..." (*:heo vợ, heo chồng)
Cuối cùng Tấn Ngưng nín khóc mỉm cười, nàng nhéo nhéo eo ta, nhẹ nói:
"...Ngươi mới đầu thai thành heo."
"Lần này là ta chân thật." Ta nghiêm túc nói, "Nửa điểm vui đùa cũng không
có."
"Nhưng..." Nàng rầu rĩ nói, "Nhưng vừa nãy ngươi nói, ở bên mãi một người
sẽ buồn chán..."
"Với những người khác sẽ cảm thấy buồn, nhưng ta với ngươi tuyệt đối sẽ
không." Ta vội nói, "Ta cam đoan, sau này mỗi khi gặp lại ngươi, phản ứng của ta
chắc chắn sẽ tràn trề hệt như đánh máu gà*, tuyệt đối không qua loa." (*:ý nghĩa là hăng
say)
Tấn Ngưng lại khinh thường "Hừ" một tiếng, nhưng ta có thể cảm thấy nàng
đang cười.
- 1137 -
Cuối cùng đã hết giận.
Ta đưa tay tìm kiếm khuôn mặt nàng, sau đó giúp nàng lau đi lệ vừa mới rơi.
"Là ngươi nói đấy." Quận chúa thuận theo động tác của ta ngẩng mặt, một bên
nói, "Không được chê ta buồn."
"Tuyệt đối không chê." Ta vội nói.
"Qua bao nhiêu lâu cũng sẽ không?" Nàng lại hỏi.
"Sẽ không."
"Vậy còn kiếp sau?"
"Đương nhiên cũng không... Ta còn sợ ngươi chê ta phiền." Ta cười cười.
Nàng giống như giận dỗi nói: "Hiện tại ta chê ngươi phiền."
Ta ngẩn người, sau đó vươn tay nhẹ đánh lên bả vai nàng, bắt chước giọng
điệu nức nở vừa rồi của nàng u oán nói: "Làm sao ngươi có thể như vậy? Chưa qua
bao lâu ngươi đã chê ta phiền sao? Ban đầu ngươi nói thế nào với ta? Giờ ta phải làm
sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ a?~"
"Ngươi, ngươi câm miệng." Tấn Ngưng nhịn cười xuống, vừa kéo eo ta vừa
nói, "Chớ hồ nháo."
- 1138 -
Ta cũng cười ôm nàng vào lòng, thấp giọng: "Được rồi, chúng ta đều đừng
làm rộn."
"Chỉ có ngươi là đang nháo ở đây." Nàng lại cấu véo ta.
"Phải phải phải, là ta làm." Ta vuốt ve lưng nàng, cười nói, "Ngủ đi, muộn
rồi."
Tấn Ngưng ôm cánh tay của ta thật chặt, không nói thêm gì nữa.
Ta nghĩ có lẽ mình cần phải sửa tính cách hay thích nói giỡn lung tung của
mình thôi. Bởi vì giờ đây Tấn Ngưng đặc biệt mẫn cảm với lời ta nói, nhất là về
những chuyện giữa cả hai. Một khi không cẩn thận nói sai, quận chúa liền sẽ rơi lệ,
khiến cho ta thực đau lòng.
Tấn Ngưng rất nhanh đã trong lòng say ngủ, có lẽ bởi vì vừa trải qua một hồi
gây sức ép, nàng sớm đã mệt mỏi rồi. Nhưng ta không dám cho mình sớm như vậy
được đi vào giấc ngủ, bởi vì sợ hãi Tấn Ngưng sẽ giống như mấy đêm trước đây, bất
chợt giữa đêm bật khóc. Tuy bây giờ nàng không còn giống như trước nữa, sẽ đột
nhiên khóc lớn tỉnh dậy, nhưng ta phát hiện gần đây khi ngủ nàng vẫn là nức nở nhẹ
nhàng. Khi mới bắt đầu ta còn tưởng đó là nói mớ, sau chậm rãi mới hiểu được đó là
nàng khóc, hơn nữa còn là khóc khi đang ngủ. Những đêm sau đều là như vậy, ta chỉ
có thể ôm quận chúa trong lòng, vừa nhẹ giọng hống bên tai nàng, vừa âm thầm tự
mắng chính mình. Tấn Ngưng ở trong lòng ta sẽ dần dần yên tĩnh lại, đến sáng hôm
sau nàng lại chẳng hề nhớ chút nào.
Nhưng không sao, ta sẽ gắng sức may miệng vết thương của nàng liền lại, để
cho nàng không còn cảm thấy đau đớn.
- 1139 -
Dù sao, chúng ta có cả một đời.
Đột nhiên, ta nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm ầmĩ. Khi mới bắt đầu
ta còn tưởng là mình nghe lầm, nhưng càng về sau tiếng xôn xao càng lớn. Ta nhẹ
nhàng di chuyển cánh tay quận chúa đang ôm chặt, muốn xuống giường xem rốt cuộc
đang xảy ra chuyện gì.
"Nhược Hề?" Vừa ngồi dậy, Tấn Ngưng đã tỉnh.
"Không có việc gì, ngươi ngủ tiếp đi." Ta giúp nàng dịch dịch lại mền.
"Làm sao vậy?" Nàng hỏi, ngữ điệu bắt đầu khẩn trương hơn.
"Ta nghe thấy bên ngoài thực sảo, không biết có chuyện gì xảy ra." Ta quay
đầu nhìn nhìn phía cửa.
"Không có đại sự gì, ngủ đi." Quận chúa nói rồi, kéo tay ta qua muốn ta nằm
lại trong chăn mền.
Vì muốn cho quận chúa được an tâm ngủ, ta đành nén lại lòng hiếu kỳ của
mình, nằm xuống.
Nhưng chưa nằm được bao lâu, bỗng có người tới gõ dồn dập lên cửa phòng
ta.
"Quận chúa, quận mã gia!" Là Nguyệt Nhi, nàng dường như thực luống cuống,
"Bất hảo!"
- 1140 -
"Sao vậy?" Ta một bên đáp lời, một bên nhanh chóng xuống giường mở cửa,
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Quận mã gia…" Đến khi ta mở cửa, chỉ thấy nét mặt Nguyệt Nhi kinh hoảng,
nàng vội vàng nói, "Tề… Tề tướng quân..."
Tề tướng quân?
"Tề tướng quân làm sao?" Ta vội hỏi.
Cùng bước theo ta xuống giường, Tấn Ngưng sau khi nghe được ba chữ "Tề
tướng quân" kia, lập tức khẩn trương bắt lấy tay ta.
Nguyệt Nhi tiếp tục kích động nói: "Vừa nãy Tề tướng quân hắn, hắn xông
vào quận mã phủ, còn giống như uống say rồi, đang cầm kiếm sảo sảo nhượng nhượng
muốn tìm quận chúa!"
Uống say rồi... Còn cầm kiếm?
"Nhược Hề..." Vẻ mặt Tấn Ngưng kích động nhìn ta.
"Đừng sợ." Ta nắm chặt tay nàng, rồi hỏi Nguyệt Nhi, "Còn bây giờ, Tề tướng
quân đang ở đâu?"
"Hắn, hắn..." Nguyệt Nhi còn chưa nói hết, ta đã nghe được thanh âm của Tề
tướng quân từ cách đó không xa: "Ngưng nhi... Ngưng nhi!!" Ngoài thanh âm đó, còn
- 1141 -
rất nhiều tiếng của những người ngăn trở, bọn hắn tựa như đang di chuyển về hướng
này.
"Nguyệt Nhi." Ta vội kéo Nguyệt Nhi vào trong phòng, sau đó đối với nàng
nói, "Ngươi trước ngươi bồi quận chúa ở trong phòng, ta đi nói chuyện cùng Tề tướng
quân."
"Không cần!" Tấn Ngưng lập tức cắt đứt ta, vẻ mặt nàng kinh hoảng, lo lắng
nói, "Nhược Hề, ta và ngươi cùng đi, ta..."
"Đừng sợ." Ta hướng nàng cười cười, "Rất nhanh, lập tức hảo."
Tề tướng quân dù có say thế nào, cũng sẽ không say đến giết ta đi?
Tấn Ngưng lại gắt gao nắm lấy tay ta, liên tục lắc đầu nói: "Không cần,
Nhược Hề, đừng..."
"Quận mã gia, ngài vẫn là cùng quận chúa đứng ở đây đi!" Nguyệt Nhi mở
miệng khuyên nhủ.
Ta thở dài: "Tề tướng quân cầm kiếm, ta sợ hắn thương tổn đến..."
"Ngưng nhi!!" Một thanh âm hùng hậu cắt dứt lời chúng ta nói.
Không biết từ khi nào, Tề tướng quân đã tới trước mặt chúng ta. Cả khuôn
mặt hắn đỏ bừng, toàn thân tản ra mùi rượu, đang nghênh ngang đứng cách đó không
xa. Tề tướng quân nhìn nhìn Tấn Ngưng, rồi lại nhìn ta, miệng hắn vẫn luôn thì thào gì
- 1142 -
đó, mà ta không thể nghe rõ được. Nhìn thấy trên tay hắn đang cầm một thanh trường
kiếm sáng bóng, ta nhanh chóng nghiêng thân mình chắn trước người Tấn Ngưng.
Khiến ta an tâm hơn chính là, đứng bên cạnh Tề tướng quân còn có ba người Long Hổ
Báo, có lẽ bọn hắn kiêng kị thân phận của Tề tướng quân mà không dám động thủ,
đều chỉ đứng ở bên chờ phát động. Nhưng chỉ cần có bọn họ, chắc chắn Tề tướng
quân sẽ không thương tổn được đến Ngưng nhi.
Nhưng rốt cuộc Tề tướng quân... Muốn làm gì?
"Ngươi..." Tề tướng quân giơ trường kiếm lên chỉa vào người ta, chậm rãi nói,
"Ngươi, ngươi... Ngươi tránh ra."
"Tề tướng quân, ngài say rồi." Ta nói.
"Ta nói là ngươi tránh ra!!" Hắn hét lên một tiếng thật lớn, vung trường kiếm
trong tay lên không trung. Động tác đó khiến ta sợ đến mức lui về sau một bước, Tấn
Ngưng ở phía sau cũng gắt gao nắm lấy ống tay áo ta, ba người Long Hổ Báo thì đồng
thời triển khai trận thế —— Nhưng cũng chỉ là triển khai mà thôi. Ba người bọn họ vô
cùng quy củ vây quanh Tề tướng quân, nhưng như cũ không dám hành động thiếu suy
nghĩ.
Tề tướng quân nhìn về phía người tránh ở sau lưng ta, hỏi: "Ngưng, Ngưng
nhi, nàng vì cái gì, vì cái gì không chịu gả cho ta?"
Quả nhiên là vì nguyên nhân này.
Với tình huống như thế này, quả thật một chút cũng không thích hợp để đàm
thoại cùng Tề tướng quân. Bởi vì là say, vô luận có nói điều gì với hắn cũng là vô ích.
Lần trước ta từng trải qua một lần với Tấn Ngưng, bây giờ phong thủy luân chuyển,
- 1143 -
đến phiên của Tề tướng quân.
"Ngưng nhi... Ta yêu nàng như vậy, ta, ta thích nàng như vậy, nàng vì cái gì hờ
hững với ta? Vì cái gì??!!" Hắn không thèm để ý rống to với người đứng sau lưng ta,
thân mình cũng từng bước tiến đến gần. Ta vội lui về phía sau, muốn theo phương
hướng đưa người đứng sau trở lại về phòng.
Ba người Long Hổ Báo vẫn như cũ vận sức chờ phát động, ta không khỏi kéo
kéo khóe miệng—— Ba vị động vật lão huynh, các ngươi còn chờ gì a???
Bởi vì biết bây giờ có nói gì với Tề tướng quân cũng là vô ích, nên ta chỉ có
thể nhìn chằm chằm quan sát động tác của hắn, không dám mảy may buông lỏng tinh
thần. Tề tướng quân say đến lợi hại, tuy nói là người luyện võ, nhưng hắn bây giờ
dường như chẳng còn bao nhiêu khí lực, bước đi cũng lảo đảo tựa như sắp ngã, nếu ta
cẩn thận một chút, hẳn là vẫn ứng phó được.
"Tiểu bạch kiểm này có cái gì hảo?!" Tề tướng quân dùng trường kiếm chỉa
vào người ta, hung hăng nói, "Hắn có điểm nào so được với ta??"
Điều khiến ta không thể ngờ được chính là, người luôn tránh ở phía sau ta lúc
này đột nhiên cất tiếng, nàng nói với Tề tướng: "Trong mắt ta Nhược Hề điểm nào
cũng hảo... Ta chưa từng yêu huynh, Tề đại ca, người ta yêu là Nhược Hề, ta..."
"Ngưng nhi!" Ta vội cắt đứt nàng, lúc này ngươi nói điều đó, là muốn kích
thích Tề tướng quân nổi bão sao?
Quả nhiên, Tề tướng quân trợn trừng hai mắt, hắn rống lớn: "Nhược Hề
Nhược Hề Nhược Hề!!! Cái gì cũng là Nhược Hề!! Còn ta thì sao??" Nói rồi tức giận
đến run thân mình, tựa như sắp đối với ta làm điều gì đó, ta phản xạ muốn đẩy người
- 1144 -
đứng sau tách xa khỏi mình, nhưng Tấn Ngưng lại sớm ôm chặt lấy eo của ta, như thế
nào cũng đẩy không được. Ba người Long Hổ Báo dường như cũng không ngờ được
Tề tướng quân đột nhiên nổi đóa, đồng loạt bất động sững sờ —— Nói thì chậm xảy
ra thì nhanh, Tề tướng quân giơ kiếm lên cao, mắt nhìn muốn hướng phía ta bổ tới,
nếu ta không làm gì cả, chắc chắn ta cùng Tấn Ngưng đều sẽ bị chém thành hai khúc.
Chết thì chết —— Ta cắn chặt răng, giờ cao lên chân phải, trước khi động tác
chém của hắn thực hiện được, ta đã hung hăng đá thật mạnh vào trước ngực của Tề
tướng quân. Tề tướng quân có lẽ không ngờ ta sẽ đột nhiên hành động như vậy, hơn
nữa cũng đã quá say rồi, chưa đánh kiếm xuống liền bị ta đá biến thành lảo đảo, lập
tức thẳng tắp ngã về phía sau, kiếm cũng đồng thời rơi trên mặt đất.
Ba người Long Hổ Báo lúc này mới kịp phản ứng, sôi nổi tràn đến đè lại Tề
tướng quân.
【 139 】
"Ngưng nhi, Nhược Hề." Thành phu nhân không biết từ khi nào cũng đến bên
cạnh chúng ta, nàng có điểm kích động hỏi, "Đây, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Ta... Hắn..." Ta chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Tề tướng quân đã ngã trên mặt
đất, điều gì cũng không thốt ra lời.
Nháo kịch không hiểu ra sao cả như vậy, ta nên giải thích thế nào?
- 1145 -
"Quận mã gia." Đột nhiên A Long chạy đến trước mặt ta hỏi, "Bây giờ, bây
giờ nên làm gì đây?" Hắn nói rồi, có chút khó khăn nhìn về phía Tề tướng quân vẫn
đang giãy giụa ở phía sau hắn, mặc dù đã bị A Hổ cùng A Báo áp ở trên người.
Vương gia không ở quận mã phủ qua đêm, chủ nhân nơi này trừ bỏ quận chúa,
thì còn lại chính là ta, nhưng…
Ta quay đầu, nhìn về phía Tấn Ngưng. Quận chúa lúc này dường như vẫn còn
chưa hết kinh hoảng, sắc mặt nàng tái nhợt, hai tay nắm chặt lấy áo bào ta, nhìn ta
không biết phải làm thế nào. Nắm lấy bàn tay nàng lạnh lẽo, ta hướng A Long trước
mặt nói: "Tề tướng quân uống quá say, các ngươi trước đưa hắn đến khách phòng ngủ
một đêm đi."
"Dạ." A Long ôm quyền đáp.
Nhưng Tề tướng quân vẫn đang giãy giụa, bộ dạng như nếu không đứng dậy
ta sẽ không họ Tề, đến cuối cùng, vẫn là ba người Long Hổ Báo vác hắn rời đi.
"Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi, không có đại sự gì." Ta nói với những
hạ nhân vây xung quanh xem náo nhiệt.
Nhìn bọn hắn sôi nổi tản đi, ta cũng không nén được thở dài. Không biết ngày
mai trong kinh thành sẽ truyền ra đồn đãi gì nữa —— "Tiểu bạch kiểm một cước đạp
ngã Đại tướng quân dũng mãnh phi thường", "Yêu hận tình cừu bùng nổ trong đêm
khuya tại quận mã phủ", "Vì quận chúa, Tề tướng quân uống rượu đến quận mã phủ
giương oai", "Tề tướng quân bị Trình Giảo Kim một cước đạp ngã"... Những lời như
vậy đối với ta không sao cả. Chính là không biết ngày mai khi Tề tướng quân tỉnh táo
lại, thì không biết phải làm sao bây giờ. Nhưng bây giờ, điều duy nhất ta biết mình
- 1146 -
nên làm, chính là bất kể thế nào cũng sẽ không rời bỏ Tấn Ngưng.
Trở lại phòng, Thành phu nhân cũng theo vào lo l ắng hỏi: "Người vừa nãy, là
Tề tướng quân sao?"
"Vâng." Ta gật gật đầu, "Hắn... Hắn vốn là cùng quận chúa thành hôn,
nhưng..."
"Không phải, Nhược Hề, ta, ta..." Tấn Ngưng đột nhiên cắt đứt lời ta, nàng
kích động nói, "Ta chưa từng nghĩ cùng với Tề đại ca..."
"Ta biết." Nhận thấy cảm xúc của Tấn Ngưng lại bắt đầu không thích hợp, ta
vội nắm chặt tay nàng, cười cười muốn nàng an tâm.
"Nhược Hề, đêm nay vẫn là các con nghỉ sớm chút đi." Thành phu nhân thở
dài, nàng nhìn nhìn Tấn Ngưng rồi nói, "Chuyện của Tề tướng quân, ngày mai hãy
nói."
"Hảo." Ta gật gật đầu.
Đợi Thành phu nhân rời khỏi, ta nắm tay Tấn Ngưng muốn quay về giường,
nhưng nàng lại đứng nguyên bất động, không chịu nhúc nhích chút gì.
"Ngưng nhi?" Ta nghi hoặc nhìn nàng.
"Nhược Hề." Tấn Ngưng kéo ta đến bên người nàng, nét mặt khẩn trương nói
với ta, "Ngươi, ngươi dẫn ta đi được không? Nhược Hề, chúng ta rời khỏi nơi này, bây
- 1147 -
giờ chúng ta liền đi được không?"
Ta sững sờ nguyên tại chỗ, trong nhất thời không thốt ra được lời.
"Nhược Hề, dẫn ta đi đi." Nàng thấy ta không phản ứng, bắt đầu có điểm sốt
ruột hơn, "Bây giờ chúng ta liền thu dọn đồ đạc..."
"Ngưng nhi." Ta trở tay giữ chặt nàng, nói, "Chúng ta không đi."
Tấn Ngưng dùng biểu tình khó hiểu nhìn ta, nàng lại hỏi: "Vì, vì cái gì...
Nhược Hề, vì cái gì ngươi không muốn cùng ta đi?"
"Ngưng nhi không cần lo lắng, không có chuyện gì." Ta kiên nhẫn giải thích,
"Vô luận phát sinh chuyện gì ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi, cho dù là Tề tướng
quân, là Vương gia ngăn trở, chúng ta cũng sẽ không tách ra."
Quận chúa không trả lời, vẻ mặt nàng như cũ nghi hoặc nhìn ta.
Ta đã từng nghĩ đến việc đưa Tấn Ngưng đi, nhưng tuyệt đối không phải bây
giờ. Vương gia cho phép ta ở lại bên người chiếu cố quận chúa, đó cũng là một loại
thỏa hiệp rồi. Cuồng vọng cũng được, tham lam cũng thế, ta chỉ muốn cấp cho Tấn
Ngưng một kết quả tốt hơn, mà không phải tùy tiện thoát ly hết thảy, theo ta phiêu bạc
nơi nơi.
Ta hướng Tấn Ngưng ôn nhu nói: "Bây giờ muộn rồi, chúng ta ngủ được
không?"
- 1148 -
Nàng vẫn không trả lời, chỉ vẻ mặt mờ mịt nhìn ta. Thở dài, ta tự mình nắm
lấy tay nàng, dắt cả hai trở về giường ngủ. Sau khi đắp kín mền cho Tấn Ngưng, ta
nghiêng thân mình ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng, muốn đưa nàng vào giấc ngủ.
Nằm trong lòng ta, Tấn Ngưng nhẹ nói thì thào: "Nhược Hề, dẫn ta đi được không?"
"Ngưng nhi, ngủ đi." Ta thấp giọng đáp, "Đừng sợ, không có việc gì." Nói rồi,
lại tiếp tục từng chút vỗ lưng của nàng, thúc giục nàng đi vào giấc ngủ.
Lần này nàng không trả lời, nhưng thân mình vẫn cương lên, không chịu thả
lỏng.
Đã qua nhiều ngày như vậy, ta cứ tưởng rằng Tấn Ngưng đã hảo dưới sự chiếu
cố của ta, vô luận là bệnh trên thân thể, hay bệnh ở trong lòng nàng, cũng có lẽ đã gần
khỏi hẳn. Nhưng bây giờ xem ra, chẳng qua đó chỉ là ảo tưởng quá mức lạc quan của
ta mà thôi. Nàng vẫn luôn sợ hãi, vô luận ta có an ủi thế nào, có dùng mọi cách đắp
đền, Tấn Ngưng vẫn là cảm thấy sợ hãi. Cho dù nàng nói với ta nàng cảm thấy thực
hạnh phúc, cho dù nàng nói rằng ông trời thật tốt với nàng, chính là, nàng vẫn sợ hãi.
Vì vậy nàng mới nhẹ khóc khi ngủ, mới có thể vì ít việc kích thích mà thất kinh.
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Vương gia đã vội vã đến quận mã phủ, nhất
định là bị kinh động bởi chuyện của Tề tướng quân nửa đêm xông vào. Nguyệt Nhi
thừa dịp lúc Thành phu nhân đang cùng Tấn Ngưng tán gẫu, chạy đến bên cạnh ta nói
thầm thì: "Quận mã gia, Vương gia kêu ngài đến gặp."
Ta sửng sốt, sau đó hướng Nguyệt Nhi gật đầu.
"Ngưng nhi." Ta ra vẻ vô cùng khó chịu, biểu tình thống khổ nói với Tấn
Ngưng, "Bụng của ta không quá thoải mái, phải đi..."
- 1149 -
"Ngươi đi đi." Thành phu nhân cười cười nói, "Ta bồi Ngưng nhi tán gẫu."
Đây không phải là lần đầu tiên ta dùng cớ này đối với Tấn Ngưng. Nên sau
khi nghe ta nói, nàng có điểm khẩn trương nhìn ta, không nói lời nào. Ngày hôm nay
tâm tình của Tấn Ngưng tựa hồ như thực bình tĩnh, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận
được rõ ràng nàng không có thả lỏng như trước đây, nói cũng là không nhiều.
"Rất mau trở lại." Trước khi đi, ta nói bổ sung một câu.
Vương gia muốn tìm ta làm gì? Hỏi ta vì sao lại đạp ngã Tề tướng quân? Hay
bởi vì những sự việc khác? Dù sao... Chắc chắn có quan hệ cùng Tề tướng quân.
Mang theo tâm tình thấp thỏm, ta đi tới đại sảnh, lại không nghĩ, trừ bỏ Vương gia còn
có Tề lão tướng quân.
Lần này... Thật là đến đông đủ.
Ta bước vào, vô cùng máy móc hướng bọn họ hành lễ. Vương gia ngồi ở
chính giữa, hắn gật đầu với ta, còn Tề lão tướng quân chỉ liếc nhìn ta một cái, sau đó
quay đầu nói với Vương gia: "Hôn lễ này... Rốt cuộc đến khi nào cử hành?"
"Thành... Thành công tử, ngươi ngồi xuống trước đi." Vương gia đối với ta
nói.
Ta đi đến một chiếc ghế lim bên cạnh, đang muốn ngồi xuống thì Tề lão tướng
quân lại nói: "Một năm cũng đã qua, như th ế nào Thành công tử còn trong quận mã
phủ?"
Đình trụ thân thể, ta quay đầu nhìn Tề lão tướng quân, mới định mở miệng cất
- 1150 -
lời, hắn lại nhìn ta nói: "Ngày kết hôn của Dịch nhi cùng Ngưng nhi thì tiếp tục kéo,
Vương gia, ngài nói rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì?" Nói rồi, lại quay đầu hướng
Vương gia.
Vương gia không nói gì, hắn nhíu mày, tựa hồ như đang suy nghĩ.
Tề lão tướng quân lạnh lùng thốt: "Ta nghe nói, Ngưng nhi đối với quận mã
này động tình?"
Vương gia đưa mắt nhìn lão tướng quân, nhưng vẫn đóng chặt đôi môi không
nói.
"Một năm trước đã nói đến hôn sự này, bây giờ... Vương gia, ngài nói đến
cùng là xảy ra chuyện gì a?" Khóe miệng Tề lão tướng quân như có chút co giật,
dường như cực kỳ tức giận.
"Tề lão tướng quân." Ta không nhịn được, bước lên trước muốn cất lời, "Ta..."
"Câm miệng!" Tề lão tướng quân hung hăng trừng mắt liếc nhìn ta, "Hỗn
xược! Ta cùng Vương gia nói chuyện, thế nào đến phiên ngươi nói leo?!"
Ta vừa định giải thích, Vương gia lại đột nhiên thở dài, nói: "Tề lão tướng
quân, thân thể Ngưng nhi hiện giờ không khoẻ, huống chi..."
"Vương gia." Tề lão tướng quân cắt đứt lời Vương gia nói, thanh âm vững
vàng, "Hôn nhân đại sự há có thể đùa? Ngài chẳng lẽ thật sự nguyện ý giao Ngưng nhi
cho một ngoại nhân như vậy? Hừ, cha mẹ chi mệnh, môi chước chi ngôn, Ngưng nhi
gả cho ai, còn không phải Vương gia nói một lời sao?"
- 1151 -
Vương gia cúi thấp đầu, không trả lời.
"Nếu không phải Dịch nhi tình quá sâu đậm, hôm nay ta cũng sẽ không tới
cửa. Huống chi, ta tận mắt nhìn Ngưng nhi to lớn, trong lòng cũng rất thích đứa nhỏ
này, bằng không việc đến tình trạng này, ta cũng sẽ chẳng tiếp tục kiên trì việc hôn
nhân này nữa." Tề lão tướng quân vuốt vuốt râu mép của mình, tiếp tục nói, "Bên
ngoài những người đó nói Dịch nhi nhà chúng ta thế nào, chắc chắn ngài cũng nghe
được. Vương gia, ngài không nên hồ đồ hơn nữa, bởi vì chuyện này mà khiến hai nhà
chúng ta tan rã không vui?"
【 140 】
"Ngươi nói lời này có phần quá phận." Vương gia tựa hồ có điểm tức giận,
hắn nhìn Tề lão tướng quân, "Ngưng nhi là nữ nhi duy nhất của bổn vương, Dịch nhi
nhà ngươi không chấp nhận được ngoại nhân bàn tán, chẳng lẽ Ngưng nhi của bổn
vương chịu được? Không sai, hôn nhân đại sự không thể đùa bỡn, nhưng bổn vương
bất quá là muốn tìm người thích hợp cho Ngưng nhi thôi!"
"Trừ bỏ Dịch nhi, còn có ai xứng đôi được với Ngưng nhi?" Tề lão tướng
quân nói, rồi khinh thường liếc mắt nhìn ta, "Chẳng lẽ, ngài thật muốn đem Ngưng nhi
phó thác cho giang hồ lang trung này? Chỉ vì tư tình nhi nữ nhất thời, liền hạ một
quyết định hoang đường như vậy. Ngưng nhi nhất thời hồ đồ, Tấn vương gia ngài
cũng đi theo hồ đồ sao? Đây đúng là chuyện cười lớn nhất trên đời!"
- 1152 -
Ta có chút tức giận, không nhịn được cất lời: "Tề lão tướng quân, ta cùng
quận chúa thật tình yêu nhau, không phải nhất thời hồ đồ. Chuyện cảm tình từ trước
đến giờ đều không thể miễn cưỡng, nếu người quận chúa yêu chính là Tề tướng quân,
ta nhất định sẽ biến mất, tuyệt đối không ở lại đây không đi."
Tề lão tướng quân cười cười, nói: "Thật tình yêu nhau?! Bởi vì cái lý do như
vậy, Vương gia liền quyết định gả Ngưng nhi cho ngươi?"
"Bổn vương không có quyết định gì!!" Vương gia quát, bàn tay nắm trên quải
trượng siết chặt, trên trán Vương gia cũng bởi vì tức giận mà gân xanh bỗng chốc nổi
lên.
"Không có quyết định gì? Vậy hôn ước một năm trước là sao?" Tề lão tướng
quân không cam lòng yếu thế, hắn nhíu mày, "Vương gia lúc đó đã nói gì với ta? Đến
giờ lại ra vẻ không biết, ngày hôn lễ thì tiếp tục kéo dài, còn nói chưa từng ra quyết
định?"
"Dù sao..." Vương gia nghiêng đầu, cắn răng nói, "Dù sao thân mình Ngưng
nhi giờ đây quá yếu, việc này một thời gian nữa bàn lại!"
"Hừ…" Tề lão tướng quân đứng dậy, nói, "Trừ phi hôn lễ vào cuối tháng này
đúng hạn cử hành, bằng không không cần nói nhiều thêm nữa. Dịch nhi của ta không
phải cái gì giang hồ lang trung, tội gì phải quấn quít lấy khó coi như vậy! Trên đời này
không phải chỉ có Tấn Ngưng quận chúa là nữ tử, người muốn gả vào Tề gia chúng ta
làm Tướng quân phu nhân đông như kiến cỏ! Hơn nữa…" Hắn lại liếc nhìn phía ta,
quay đầu đối với Vương gia nói, "Hiện giờ trong mắt ngoại nhân, Ngưng nhi cũng đã
là gả ăn ở phụ, nếu tái giá với Dịch nhi, cũng thật là đánh mất thể diện Tề gia chúng
ta..."
- 1153 -
Vương gia cũng đột nhiên đứng dậy, hắn tức giận nói: "Ngang bằng! Chúng ta
quen biết mấy chục năm nay, ta coi ngươi như thân huynh đệ, bây giờ ngươi lại nói ra
những lời này, rốt cuộc là có ý gì?!"
Hai lão đầu này... Giờ đây cãi nhau...
Ta kẹp ở giữa, chẳng biết mình nên làm gì.
Tề lão tướng quân ngước cằm, cười nói: "Có ý tứ gì? Hừ, lúc trước ta chính là
xem ở mấy chục năm giao tình của chúng ta mà phân thượng, lại thêm Dịch nhi tùy
hứng, ta mới bằng lòng đáp ứng việc hôn nhân này. Nhưng hôm nay, Tấn Thiên Khải
ngươi lật lọng, khiến cho toàn bộ người trong kinh thành đều cho rằng Dịch nhi nhà ta
quấn quít không thôi, thiếu chút nữa ngay cả Hoàng thượng cũng bị kinh động, nói
Dịch nhi muốn cưới người bị chồng ruồng bỏ làm thê tử. Tấn Thiên Khải ngươi đem
hôn nhân đại sự của nữ nhi mình làm trò đùa, ta cũng không còn kiên nhẫn nổi nữa,
không có thời gian tiếp tục hao tổn cùng ngươi!"
Ta bất chấp tôn ti địa vị, tức giận chen miệng nói: "Tề lão tướng quân, điều
này ngài quả thật không cần lo lắng, quận chúa tuyệt đối không giống như lời ngài nói
bị chồng ruồng bỏ, bất luận ngài có đồng ý hay không, ta cũng sẽ không rời bỏ quận
chúa!"
"Tất cả im miệng cho ta!!" Vương gia đột nhiên thét lớn, gương mặt hắn tức
giận đến mức đỏ bừng. Ta bước đến muốn đỡ lấy thân mình Vương gia đang tức giận
đến run rẩy, nhưng hắn lại giãy mở, cất giọng nói với Tề lão tướng quân: "Ngang bằng,
ngươi hãy nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói, ta, ta..."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian